Thực ra vấn đề này sẽ dễ hiểu hơn khi hiểu về khái niệm chân lý qui ước (sammuti) và chân lý tuyệt đối (paramattha) của Phật giáo.
Trên bình diện qui ước, do con người qui định là như thế này hay thế khác thì có sự khác biệt, điều này là ko thể phủ nhận. Nhưng trên bình diện tuyệt đối, mọi vật đều ko có tự tánh riêng, cái này phụ thuộc vào cái kia hay mọi thứ tồn tại đều có điều kiện của nó thì ko có sự khác biệt, tất cả đều như nhau, cùng 1 bản chất là tánh ko, ko tồn tại lâu dài và vĩnh viễn, chịu chung 1 số phận thay đổi vô thường và hoại diệt. Và sẽ ko quan trọng hay cần thiết để nêu ra sự khác biệt nữa. Tất cả đều là ko.
Tâm vọng động nên biến hiện ra vạn hữu, khi vạn hữu ko thì tâm ko còn cái dụng nên cũng sẽ trở thành ko. Việc phân biệt do vậy chỉ mang ý nghĩa tương đối, là sản phẩm của ý thức cho nhu cầu của đs hàng ngày mà thôi.