Chàng trai trong nhà thương điên
A story by Kahlil Gibran
AT THE ASYLUM
I was strolling in the gardens of an insane asylum when I met a young man who was reading a philosophy book.
His behaviour and his evident good health made him stand out from the other inmates.
I sat down beside him and asked: "What are you doing here?"
He looked at me, surprised:
"My father, a brilliant lawyer wanted me to be like him. My mother wanted me to be the image of her beloved father. My sister always set her husband before me as an example of the successful man. My brother tried tot rain me up to be a fine athlete like himself.
And the same thing happened at school, with the piano teacher and the English teacher - they were all convinced and determined that they were the best possible example to follow. None of them looked at me as one should look at a man, but as if they were looking in a mirror.
So i decided to enter this asylum. At least here I can be myself."
(by Paulo Coelho, Stories for Children, Parents and Grandchildren)
********************
Một lần nọ Kahlil Gibran (1883-1931, nhà thơ, nhà triết học kiêm nghệ sĩ Lebanon) bắt gặp một thanh niên đang đọc sách triết học trong khu vườn của nhà thương điên. Tuy nhiên, theo quan sát của Gibran, anh chàng nọ tỏ ra rất minh mẫn, khác hẳn những người bệnh khác.
Ngồi xuống cạnh chàng thanh niên, Gibran hỏi: "Anh vào đây làm gì?".
Thoạt tiên, người thanh niên nhìn Gibran bằng ánh mắt ngạc nhiên, nhưng sau đó có lẽ vì thấy Gibran không phải là một bác sĩ của nhà thương nên anh ta đáp:
“Đơn giản thôi. Cha tôi là luật sư danh giá, ông muốn tôi giống ông. Chú tôi làm chủ một hãng buôn lớn và ông hy vọng tôi theo nghiệp ông. Mẹ tôi muốn tôi trở thành bản sao của người chồng mà bà hết lòng yêu thương, kính trọng. Chị gái tôi luôn đem chồng chị ấy, một anh chàng thành đạt, làm gương cho tôi. Anh trai tôi cố ép tôi tập luyện để thành một vận động viên như anh ấy. Ở trường học cũng không khá hơn. Thầy giáo dạy đàn piano và thầy giáo dạy tiếng Anh đều thuyết phục tôi rằng họ là những ví dụ mà tôi cần phải học theo. Không ai nhìn tôi như nhìn một conngười. Họ muốn tôi là một tấm gương mà hễ nhìn vào họ thấy hình ảnh của bản thân.
Thế nên tôi đành vào nhà thương điên này. Đây là nơi duy nhất tôi chính là bản thân tôi”.
(sưu tầm)
Nguồn:
http://chutluulai.net/forums/showthread.php?p=27950